Shadow Labyrinth: Khi Pac-Man Biến Thành Cơn Ác Mộng Metroidvania Cực Khó Mà Bạn Phải Thử

Trong bối cảnh thị trường game hiện đại thường có xu hướng “cầm tay chỉ việc”, việc Bandai Namco Studios quyết định dấn thân vào một dự án mang tính thử thách cao như Shadow Labyrinth thực sự là một nước đi táo bạo. Tựa game Metroidvania kinh dị khoa học viễn tưởng này, được tái tưởng tượng từ thương hiệu Pac-Man huyền thoại, ngay lập tức khẳng định mình không phải là món ăn dành cho số đông. Với tư cách là một biên tập viên cốt cán của khogamemoi.net và một game thủ kỳ cựu đã kinh qua vô số tựa game hardcore, tôi nhận thấy Shadow Labyrinth là một minh chứng hùng hồn cho việc thiết kế game “khó nhằn” vẫn có chỗ đứng, thậm chí là tỏa sáng, nếu được thực hiện một cách nhất quán và có chiều sâu. Liệu bạn có đủ dũng cảm để dấn thân vào mê cung đầy rẫy hiểm nguy và sự thử thách không khoan nhượng này?
Lạc Lối Trong Vũ Trụ UGSF Của Shadow Labyrinth
Nếu đoạn phim ngắn Pac-Man: Circle đã khiến bạn bất ngờ về chiều sâu cốt truyện mà một thương hiệu như Pac-Man có thể mang lại, thì Shadow Labyrinth sẽ đẩy khái niệm đó lên một tầm cao mới. Tựa game này không chỉ là một phần spin-off mà còn là một mắt xích quan trọng trong vũ trụ chia sẻ UGSF (Universal Galactic Space Force) ít được biết đến của Bandai Namco, kết nối gần 50 năm lịch sử game của hãng. Câu chuyện bắt đầu với Swordsman Puck được đánh thức trong một nhà tù bỏ hoang, bắt đầu hành trình leo lên Tháp Đen với một lý do không rõ ràng.
Cảnh quay trong trailer Shadow Labyrinth tại TGA 2024, cho thấy hình ảnh nhân vật Puck bí ẩn.
Điều thú vị là, dù bạn không cần phải là một nhà nghiên cứu lịch sử UGSF để theo dõi, cốt truyện của Shadow Labyrinth vẫn cực kỳ phức tạp và dễ gây bối rối. Bản thân người chơi cũng sẽ cảm thấy “lạc lối” không kém gì nhân vật chính – một Swordsman No. 8 bị đưa từ “thế giới thực” vào mê cung (isekai). Cảm giác này không phải là một lỗi, mà là một điểm cộng tinh tế trong thiết kế, khi nó củng cố chủ đề cốt lõi của game: sự nhỏ bé và mất phương hướng trong một thế giới quá rộng lớn. Đây là một cách kể chuyện thông minh, biến sự khó hiểu thành một phần của trải nghiệm nhập vai.
Từ Tuyến Tính Đến Biển Rộng: Hành Trình Khám Phá Khắc Nghiệt
Trong khoảng 5-6 giờ chơi đầu tiên, Shadow Labyrinth mang đến ấn tượng về một trải nghiệm Metroidvania khá tuyến tính. Nhiều tựa game Metroidvania hiện đại có xu hướng dẫn dắt người chơi theo một con đường được thiết kế sẵn, tạo cảm giác khám phá nhưng thực chất lại giới hạn sự tự do. Các trò chơi xuất sắc như Metroid Dread hay Prince of Persia: The Lost Crown đều có xu hướng “trên đường ray” hơn so với các tiền bối của chúng. Ban đầu, tôi cũng nghĩ Shadow Labyrinth tương tự.
Nhưng rồi, một bức tường vô hình hiện ra. Khi bạn đến khu vực thứ chín và gặp ngõ cụt, đó là lúc Shadow Labyrinth thực sự bộc lộ bản chất của mình. Không có dấu hiệu nhiệm vụ, không hệ thống gợi ý, và bản đồ là một cơn ác mộng để giải mã. Bạn sẽ buộc phải dò la lại từng pixel của 18 khu vực khổng lồ (nhiều khu vực còn có hai lớp) để tìm ra con đường tiếp theo. Kẻ địch – bao gồm cả boss – sẽ hồi sinh trên đường đi, buộc bạn phải đối mặt với chúng lặp đi lặp lại.
Toàn cảnh mê cung Shadow Labyrinth với kiến trúc kỳ dị và nhân vật chính đang đối mặt thử thách.
Đây chính là lúc game kiểm tra sự kiên nhẫn của bạn. Tôi đã có những đêm chơi 5 tiếng mà không tiến triển được bao nhiêu, chỉ để nhận ra rằng mình đang đi vào ngõ cụt hoặc quay lại nơi đã đến. Cảm giác trò chơi “ghét” mình là có thật. Tuy nhiên, chính trong sự lang thang vô định đó, bạn lại đang dần trở nên mạnh mẽ hơn. Việc thu thập vật phẩm, nâng cấp kỹ năng Puck, tìm kiếm bình máu/năng lượng, và thu thập tài nguyên chế tạo đều quan trọng không kém việc tìm thấy kỹ năng Double Jump để mở khóa các khu vực mới. Dù bạn lạc lối, dù bạn tuyệt vọng, mỗi bước đi đều là một buổi huấn luyện, chuẩn bị cho những thử thách khắc nghiệt hơn.
Đấu Tranh Sinh Tồn: Khi Kỹ Năng Là Tất Cả
Combat trong Shadow Labyrinth là một chương khác của sự khắc nghiệt. Tôi không ngần ngại thừa nhận đã mất 20 lần thử để hạ gục một mini-boss, chỉ để sau đó gặp lại nó trong những cấu hình khó hơn. Hoặc phải dành 2 tiếng chỉ cho một con boss chỉ có 3 chiêu thức. Các con boss trong game cực kỳ “trâu”, nhưng lại có lượng sát thương cao và có thể hạ gục bạn chỉ sau 2-3 đòn. Khả năng parry gần như yêu cầu thời gian chính xác đến từng frame, và với bộ chiêu thức hạn chế của nhân vật chính, bạn không có nhiều lựa chọn để “múa”. Hoặc bạn né/chặn đúng lúc, hoặc bạn sẽ chết.
Nhân vật chính đối đầu với kẻ thù trong một khu vực đổ nát, thể hiện sự khốc liệt của Shadow Labyrinth.
Đây là kiểu combat dành cho những người yêu thích các trận đấu boss trong Mega Man, nơi sự kiên nhẫn và khả năng nhận biết quy luật là kỹ năng quý giá nhất. Game không có nhiều chiêu thức để bạn sáng tạo, nhưng lại có hệ thống ESP (Extra Sensory Perception) với các khả năng như ESP Grenade cho sát thương diện rộng hoặc ESP Satellite tạo các quả cầu quay quanh hỗ trợ cận chiến. Thậm chí có cả một cú pogo tấn công kiểu Shovel Knight khá hiệu quả với một số boss. Và đừng quên Gaia, bộ giáp mech triệu hồi được, nhưng thực chất nó chỉ là một chế độ “rage mode” kiểu Kratos, không phải là một “cây đũa thần” để bạn dễ dàng vượt qua mọi thứ. Dù đây là khía cạnh tôi ít “tận hưởng” nhất, tôi vẫn phải công nhận sự nhất quán của nó với toàn bộ triết lý thiết kế của trò chơi.
Hình ảnh Pac-Man quen thuộc được tái hiện trong bối cảnh đen tối của Shadow Labyrinth, gợi mở về cốt truyện phức tạp.
Giá Trị Của Sự Táo Bạo: Định Nghĩa Lại Một Biểu Tượng
Shadow Labyrinth là một minh chứng sống động cho việc dám đi ngược lại xu hướng trong ngành công nghiệp game, nơi sự an toàn và dễ tiếp cận thường được ưu tiên. Dù các tài liệu tham khảo sâu xa về lore UGSF có thể vượt quá tầm hiểu biết của tôi và cốt truyện thì mờ ảo, tôi vẫn bị cuốn hút vào thế giới của Shadow Labyrinth. “Tận hưởng” có lẽ không phải là từ đúng nhất để diễn tả trải nghiệm này, nhưng nó chắc chắn đã để lại một ấn tượng sâu sắc.
Chi tiết răng sắc nhọn của Pac-Man trong Shadow Labyrinth, biểu trưng cho sự thay đổi đáng kinh ngạc của thương hiệu.
Là một game thủ đã trưởng thành cùng những tựa game “khó nhằn” không khoan nhượng, tôi thực sự trân trọng những dự án như Shadow Labyrinth. Nó dám chấp nhận rủi ro, dám làm “xa lánh” một bộ phận khán giả hiện đại, để mang đến một trải nghiệm nguyên bản và thách thức. Dù có những lúc tôi thực sự “ghét” nó, tôi vẫn dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Shadow Labyrinth, cho sự táo bạo trong thiết kế, và cho tất cả niềm đam mê, sự ngưỡng mộ đối với lịch sử game Namco đã được gửi gắm vào đó. Nó không phải là game cho tất cả mọi người, nhưng chắc chắn là một viên ngọc quý cho những “sickos” yêu thích thử thách và muốn khám phá một định nghĩa mới về Metroidvania.
Bạn có đủ dũng cảm để bước vào Mê Cung Bóng Tối này không? Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn về tựa game này nhé!