Dying Light: The Beast – Phân Tích Chuyên Sâu Sau 4 Giờ Trải Nghiệm Kinh Hoàng

Bốn giờ đồng hồ đắm mình trong thế giới khắc nghiệt của Dying Light: The Beast tại sự kiện trải nghiệm tuần trước thực sự là chưa đủ. Cảm giác được một lần nữa nhập vai Kyle Crane – và chứng kiến đôi giày của anh ta tung cú đá thẳng mặt zombie – là một niềm phấn khích khó tả. Việc phóng mình từ nóc nhà này sang nóc nhà khác trong ngôi làng vùng núi tuyết yên bình của Castor Wood mang lại cảm giác mãn nhãn và thỏa mãn đến bất ngờ. Điều đáng nói là trải nghiệm này đã xua tan mọi lo ngại mà tôi từng có sau lần đầu tiên chơi Dying Light 2. Lý do đơn giản: The Beast thực chất không phải là phần tiếp theo của Dying Light 2, mà là một hậu bản trực tiếp của Dying Light bản gốc. Đây chính là bản sắc mà cộng đồng game thủ Dying Light đã mong chờ.
Zombie Volatile gào thét hung tợn trong Dying Light The Beast
Khi tôi có dịp trò chuyện với Giám đốc nhượng quyền Tymon Smektała tại Summer Game Fest tháng trước, ông đã mô tả The Beast là đỉnh cao của mọi kiến thức mà Techland đã tích lũy từ những ngày đầu của series, một sự kết hợp tinh hoa của cả Dying Light gốc và phần tiếp theo còn gây nhiều tranh cãi. Tuy nhiên, xét cách Techland đã dần “biến đổi” Dying Light 2 trở lại giống như bản gốc trong vài năm qua, thật khó để nói The Beast đã chịu ảnh hưởng gì từ DL2. Thay vào đó, The Beast đưa chúng ta trở lại những ngày vàng son của Dying Light 1, và phải thừa nhận, cảm giác trở lại thật sự tuyệt vời.
Hồi Sinh Huyền Thoại: Khi Crane Trở Lại Cùng “Quái Vật”
Kyle Crane thực hiện pha kết liễu tàn bạo lên zombie trong Dying Light The Beast
Sau các sự kiện của bản mở rộng The Following, Crane đã trải qua 13 năm trời bị biến thành vật thí nghiệm bất đắc dĩ trong một chương trình Weapon-X phiên bản zombie, hoặc có thể ví von là T-Virus để mở rộng thêm “tầm tham chiếu” của tôi. Vừa trốn thoát, Crane lao vào cuộc hành trình báo thù, tìm kiếm và trừng phạt kẻ đã giam cầm mình, tên Baron bí ẩn. Kế hoạch rất đơn giản: truy tìm những “đồng thí nghiệm” khác, được gọi là các Variant, sử dụng loại máu đặc biệt của chúng để trở nên mạnh hơn, và chiêu mộ một đội quân gồm cư dân thị trấn cũng có thù oán với Baron. Trên đường đi, Crane sẽ học cách chung sống với những di chứng cuối cùng của cuộc thí nghiệm và kiểm soát “con quái vật” bên trong mình, tránh để bản thân lạc lối vào cơn thịnh nộ. The Beast giống Hulk hơn là Mr. Hyde, nhưng một lần nữa, tôi đang cố gắng đa dạng hóa các ví von.
Cốt truyện là một trọng tâm lớn trong Dying Light 2, và mặc dù hệ thống lựa chọn phân nhánh của nó không thực sự đạt được kỳ vọng, rõ ràng Techland vẫn đang nỗ lực mang đến một câu chuyện có chiều sâu trong The Beast. Tiền đề có thể đơn giản, nhưng một cốt truyện ít phức tạp hơn cho phép đào sâu hơn vào các nhân vật, động cơ và mối quan hệ. Ngay cả trong vài giờ đầu tiên, The Beast đã chứa đựng nhiều khoảnh khắc đáng nhớ giúp “lấp đầy” thế giới và định hình tông màu của câu chuyện.
Bạn đặt chân đến ngôi làng trong cảnh hỗn loạn. Những người sống sót tại tòa thị chính đã mất điện và đang bị tấn công. Dù bạn kịp thời lao vào giải cứu, nhưng đã quá muộn để ngăn một người bị cắn. Người này, sau khi cho nhóm thấy vết thương, đã tự bắn vào đầu mình trước khi bất kỳ ai có thể ngăn cản. Cảnh tượng này cực kỳ ám ảnh và cho thấy sự khắc nghiệt của thế giới.
Mặc dù cảnh đó kết thúc bằng việc Crane nhận chỉ dẫn cho nhiệm vụ tiếp theo, nhưng nếu bạn nán lại tòa thị chính một lúc, bạn có thể chứng kiến cái chết của người này ảnh hưởng đến mọi người như thế nào. Từ thị trưởng thị trấn đang an ủi người bạn thân nhất của mình cho đến gã đàn ông đang lau dọn đống não vương vãi và lớn tiếng than phiền về sự bừa bộn, bạn sẽ cảm nhận được những người sống sót này là ai và họ có mối quan hệ như thế nào với nhau. The Beast có thể không có cốt truyện dựa trên lựa chọn, nhưng những gì xảy ra trong game đều có hệ quả rõ ràng, tăng tính chân thực và đáng tin cậy cho trải nghiệm.
Sân Chơi Mới, Ác Mộng Cũ: Kinh Hoàng Rừng Núi
Game thủ thực hiện pha tiếp đất từ trên cao để đối đầu zombie trong môi trường rừng núi của Dying Light The Beast
Khi The Beast lần đầu được tiết lộ, tôi đã có một số lo ngại về bối cảnh nông thôn của nó. Dying Light phát huy tốt nhất khi bạn bị một bầy xác sống truy đuổi qua con hẻm chật hẹp, vội vàng leo lên một tòa nhà, và siết chặt cơ thể khi liều lĩnh nhảy qua những mép tường chết người. Làm sao tôi có thể thực hiện những pha hành động đó trong một khu rừng? Tôi sẽ nhảy từ nóc nhà nào? Tôi sẽ chạy trên bức tường nào?
Trước hết, có một khái niệm gọi là “free climbing” – hay như tôi thường gọi: leo núi đá dành cho những kẻ điên rồ. Hóa ra kinh nghiệm leo trèo nhà cửa của Crane cũng biến anh ta thành một chuyên gia leo núi đá, và Techland đã làm rất tốt việc xây dựng những câu đố parkour tương tự như khi bạn di chuyển trong các khu đô thị của Dying Light vào bối cảnh vùng ngoại ô. Việc này không chỉ mang lại sự đa dạng cho Dying Light: The Beast mà còn cho thấy sự am hiểu về cơ chế di chuyển đặc trưng của Crane.
Bối cảnh mới không chỉ mang lại sự đa dạng đơn thuần. Với việc quay trở lại phong cách gameplay kinh dị sinh tồn (ban đêm một lần nữa trở thành mùa săn của Volatiles), The Beast chạm đến cội rễ của thể loại kinh dị zombie theo cách mà các game Dying Light trước đây không thể.
Một căn cabin đơn độc trong rừng gợi nhớ đến những tác phẩm kinh điển như Evil Dead hay Cabin in the Woods, xây dựng một cảm giác cô lập, bất lực, đặc biệt là vào ban đêm. Khi bạn mất đi sự ngột ngạt của thành phố, bạn có thể chơi đùa với chứng sợ không gian rộng lớn (agoraphobia). Một đầm lầy mịt mù sương phủ với thảm thực vật rậm rạp mang lại lợi thế che chắn cho kẻ thù đang đến gần. Thật khó để biết âm thanh phát ra từ hướng nào khi chúng không có gì để dội lại, vì vậy dễ dàng hình dung nguy hiểm đang rình rập khắp mọi nơi. Khi bạn không thể chỉ đơn giản nhảy lên một chiếc xe tải thùng và trèo lên ống thoát nước để thoát thân, những xác sống lê lết đó đột nhiên trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
Tinh Hoa Dying Light: Ít Mà Chất
Thi thể kinh hoàng trong một khu vực hẻo lánh của bản đồ rộng lớn Dying Light The Beast
Không giống như các phiên bản tiền nhiệm, The Beast chỉ có một bản đồ lớn duy nhất. Sau bốn giờ chơi, tôi mới chỉ thấy một phần rất nhỏ của nó. Ban đầu có thể nó được phát triển như một bản mở rộng cho Dying Light 2, nhưng The Beast hiện tại trông và cảm giác như một tựa game đầy đủ về quy mô.
Bằng chứng duy nhất cho thấy đây là một hậu bản được “tinh giản” là cây nâng cấp khá ít ỏi. The Beast cung cấp lượng tiến triển nhân vật ít nhất từ trước đến nay, với chỉ một số ít tài năng chiến đấu, parkour và sinh tồn, cùng một đường nâng cấp riêng cho Beast Abilities, bao gồm cả những kỹ thuật cơ bản như chạy nước rút và kích hoạt chế độ quái vật thủ công (trong giai đoạn đầu game, điều này xảy ra tự động khi thanh Beast đầy, vì Crane chưa thể kiểm soát nó). Có đầy đủ các động tác quen thuộc như cú đá rơi (drop kill), tăng tốc sau khi nhảy (afterboost) và xoay người tấn công (windmill), nhưng chỉ có những động tác cốt lõi đó mà thôi.
Điều này thể hiện rõ triết lý của Techland với The Beast. Sau khi đã cố gắng đột phá với Dying Light 2 và đẩy công thức game đi xa hơn mức người hâm mộ mong muốn, The Beast tập trung vào việc tinh chỉnh công thức thành công nhất của Dying Light. Không có nhiều điều mới mẻ về The Beast. Điều này nghe có vẻ không hấp dẫn khi mô tả một phần tiếp theo, nhưng đối với những người hâm mộ lâu năm, đây sẽ là một sự nhẹ nhõm khi thấy một Dying Light quen thuộc đã trở lại.
Tuy nhiên, có một số công nghệ mới cực kỳ ấn tượng. Techland đã phát triển engine C-Engine nội bộ trong quá trình phát triển Dying Light 2, và giờ đây The Beast đang chứng minh khả năng của nó ở một trạng thái hoàn thiện hơn. Game có những hiệu ứng thời tiết động ấn tượng, hệ thống sát thương và phân mảnh chi tiết hơn rất nhiều, cho phép bạn “xé toạc” từng mảng xương sọ và xương của zombie, cùng với một trong những hoạt ảnh nhân vật tốt nhất hiện có. Game mang lại cảm giác như một phần thứ ba thực thụ trong series, theo nghĩa là Techland thực sự đã nắm vững bản chất của Dying Light là gì.
“The Beast” – Cơ Chế Tiềm Năng Hay Điểm Trừ?
Nếu có điều gì để chỉ trích, đó chính là cơ chế “The Beast” (Quái Vật) – tên gọi của chính game. Tôi chưa thực sự bị thuyết phục bởi cơ chế này, về cơ bản nó chỉ là một thanh “rage” kiểu Kratos cho phép bạn liên tục đấm đá mọi thứ xung quanh trong vài giây. Tôi hy vọng nó sẽ trở nên thú vị hơn với các nâng cấp, nhưng hiện tại nó có vẻ là một yếu tố phục vụ cốt truyện tốt hơn là một tính năng gameplay thực sự lôi cuốn. Sau một cuộc chạm trán với một Variant đặc biệt, tôi không chắc “The Beast” còn chỉ Kyle Crane nữa.
Tổng hợp hình ảnh ấn tượng từ gameplay và môi trường của Dying Light The Beast
Ngoài điểm đó, The Beast chính xác là những gì bạn mong muốn từ một game Dying Light, loại bỏ tất cả những điều bạn không mong muốn từ Dying Light 2. Bạn có thể ngụy trang bằng nội tạng zombie mà không cần lo lắng về thanh đo miễn dịch. Bạn có thể mang súng nhưng không phải quản lý thể lực khi leo trèo. Bạn có thể chế tạo trang bị, nhưng không cần lo lắng về bất kỳ hệ thống lớp nhân vật phức tạp nào. Tôi không chắc đây là sự kết hợp tốt nhất của cả hai thế giới hay một sự trở lại đúng với bản chất, nhưng tôi biết nó chính là hình ảnh mà tôi muốn một tựa game Dying Light phải có.
Kết Luận: Một Dying Light Đúng Nghĩa
Dying Light: The Beast là một lời khẳng định mạnh mẽ từ Techland về định hướng của thương hiệu. Với việc tinh giản các cơ chế, tập trung vào trải nghiệm cốt lõi parkour và chiến đấu sinh tồn, cùng với một cốt truyện có chiều sâu hơn trong bối cảnh mới đầy hiểm nguy, The Beast không chỉ là một phần tiếp theo mà còn là một sự trở lại đúng lúc. Dù cơ chế “The Beast” còn đôi chút mơ hồ, nhưng những gì game mang lại sau 4 giờ trải nghiệm là một cảm giác “về nhà” thực sự cho những người hâm mộ Dying Light 1. Đây chắc chắn sẽ là một bom tấn đáng mong chờ cho cộng đồng game thủ yêu thích thể loại kinh dị sinh tồn và parkour.
Bạn nghĩ sao về Dying Light: The Beast? Hãy chia sẻ kỳ vọng và cảm nhận của bạn dưới phần bình luận nhé!