Đánh giá Death Stranding 2: On The Beach – Hành Trình Kết Nối Vượt Mọi Giới Hạn Của Kojima

Nỗi u sầu bao trùm mọi ngóc ngách trong Death Stranding 2: On The Beach. Đây không chỉ là một tựa game, mà là một cuộc hành hương siêu thực về sự kết nối con người, nỗi đau mất mát vô tận, và sự bất khả thi trong việc kiến tạo một thế giới mới không có xung đột. Khi toàn cầu bắt tay nhau, chúng ta buộc phải chứng kiến những hệ tư tưởng mới hình thành và các thế lực trỗi dậy, tất yếu chiếm đoạt mọi thứ cho riêng mình.
Ở cấp độ cảm xúc sâu sắc và cá nhân hơn, phần tiếp theo độc đáo này của Hideo Kojima đào sâu vào nỗi sợ hãi khi ta thực sự định hình bản thân. Để thực sự phơi bày con người thật của bạn trước những người có khả năng khiến bạn cảm thấy yếu đuối nhất, rồi sau đó lại vượt qua mà không tổn hại. Đó chính là sứ mệnh cá nhân và chính trị mà Kojima Productions gửi gắm cho bạn, và họ thực hiện nó với hiệu quả đầy mê hoặc, cuốn hút người chơi vào một hành trình không thể nào quên.
Đặt Chân Đến Miền Đất Mới: Cốt Truyện và Chiều Sâu Cảm Xúc
Sam Porter Bridges, dù chỉ là một cá nhân, nhưng qua hành trình điều khiển anh trong hơn 40 giờ chơi để kết nối hai lục địa, bạn sẽ tái ngộ những đồng minh cũ và kết bạn với những người mới. Bạn phải đối đầu với những kẻ thù đã từng đối địch, nhưng động cơ của họ đã thay đổi theo thời gian, giống như chính bạn vậy. Sam đã dành nhiều tháng ẩn mình để nuôi dạy Lou như con ruột kể từ phần game trước. Lou giờ đây không còn là một bào thai trong khoang, mà là một đứa bé chập chững bò khắp nơi và gây ra đủ mọi sự hỗn loạn. Thật ấm lòng khi chứng kiến một người vận chuyển cứng rắn từng kinh hãi việc chạm vào ai đó, giờ đây đã sẵn sàng nuôi dưỡng một sinh linh mới, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc vứt bỏ mọi thứ anh từng gây dựng. Đây là nơi hành trình bắt đầu, giữa những ngọn núi Mexico khi bạn đoàn tụ với một mối tình xưa.
Nếu phân tích toàn bộ mạch truyện khó hiểu của Death Stranding 2 sẽ tốn hàng ngàn từ, vì vậy tôi sẽ cố gắng điểm qua những nét cơ bản và lồng ghép ấn tượng của mình về các chủ đề, nhân vật xuyên suốt phần còn lại của bài đánh giá này. Sau khi rời Mỹ, Sam được Fragile tiếp cận để thực hiện một công việc cuối cùng. Cô muốn anh kết nối Mexico và mở một cổng plate để liên kết Mexico với Úc, đồng thời mở rộng mạng lưới Chiral. Giờ đây, Sam đã rời UCA và làm việc cho một tổ chức dân sự có tên Drawbridge, Fragile hứa rằng một khi nhiệm vụ này hoàn tất, anh có thể toàn tâm toàn ý trở lại với vai trò làm cha.
Sam Porter Bridges đứng trên đỉnh núi hùng vĩ tại Mexico, sẵn sàng cho hành trình đầy thử thách trong Death Stranding 2.
Đáng tiếc, kẻ phản diện quen thuộc Higgs lại có những kế hoạch khác. Hắn trở lại với một diện mạo mới cùng sức sống mãnh liệt, dường như để bắt cóc Lou và khiến Sam lại phải tìm kiếm mục đích sống. Từ đây, một hành trình báo thù, đau khổ và khám phá bản thân bắt đầu, được dệt nên bằng tất cả những “thương hiệu” của Kojima mà bạn đã quen thuộc từ nhà phát triển huyền thoại này.
Bạn sẽ bắt gặp một con búp bê biết nói, tồn tại như một người bạn đồng hành xuyên suốt game và phun ra hàng loạt lời giải thích, một cô gái có thể đảo ngược quá trình lão hóa bằng cách triệu hồi mưa bất chợt, hay một người khác từ thế giới vô danh mà chỉ với một chạm ngón tay, có thể biến vật thể sống thành cát bụi. Tất cả họ đều có những cái tên nghe ngớ ngẩn như Rainy, Tomorrow và Dollman, cùng với những câu chuyện hậu trường phức tạp, được chia sẻ qua một vài đoạn cắt cảnh rất dài. Tuy vậy, nguồn gốc của họ vẫn đầy sức hút và hấp dẫn.
Tomorrow, một nhân vật bí ẩn, đứng bên ngoài buồng lái tàu DHV Magellan, biểu tượng của sự kết nối trong Death Stranding 2.
Bạn có thể chuyển từ việc bật cười trước sự phi lý của mọi thứ sang rơi nước mắt vì số phận của một số gương mặt nhất định. Bởi lẽ, ngay cả khi bạn gạt bỏ bản chất kỳ lạ của vũ trụ này hay sự yêu thích của Kojima đối với những tình tiết rập khuôn dễ đoán, phần cốt lõi cảm xúc vẫn gây được tiếng vang mạnh mẽ hơn bất kỳ tựa game AAA nào khác trong ký ức gần đây. Bằng cách xây dựng một “ngôi nhà” với những nhân vật này trên con tàu DHV Magellan, một con tàu có khả năng bơi qua các dòng nhựa đường sâu dưới lòng đất, bạn sẽ dần quan tâm và thấu hiểu họ, nhận ra rằng tất cả đều là những linh hồn lạc lối, sống vì mục đích trong một thế giới cũng cô đơn không kém. Đó là một sự buồn bã đến tuyệt vọng nhưng lại tràn đầy hy vọng, tìm thấy một ý nghĩa để tiếp tục sống khi bạn tạo ra những kết nối mà có thể chính là sự sụp đổ của toàn bộ nền văn minh này.
Gameplay Độc Quyết: Đơn Độc Vượt Biên Giới, Cộng Đồng Vững Chắc
Lối chơi từng khoảnh khắc một lần nữa củng cố những chủ đề kể chuyện này. Mặc dù Death Stranding 2 đã bổ sung toàn diện các cơ chế chiến đấu và lén lút, khiến nó trở nên giống Metal Gear Solid hơn người tiền nhiệm, nhưng cốt lõi của game vẫn là giao hàng trong một thế giới tàn phá và đổ nát. Sam là một Porter (Người vận chuyển) cả về nghề nghiệp lẫn tên gọi, và bằng cách thực hiện các chuyến giao hàng, giành được lòng tin từ một mạng lưới cộng đồng không đồng nhất, bạn dần dần biến Mexico và Úc thành một xã hội đáng để quan tâm.
Dù việc ra ngoài vẫn cực kỳ nguy hiểm đối với người bình thường do sự hiện diện của những hồn ma siêu nhiên được gọi là BTs và những cơn mưa Timefall khiến bạn già đi trong tích tắc, nhưng một phương tiện để chia sẻ tài nguyên và giao tiếp đã cho những nơi này thấy họ không còn cô đơn nữa. Và mặc dù tôi khó có thể mô tả cuộc chiến chống lại con người và BTs là “mượt mà”, nhưng nó chắc chắn mang lại cảm giác thỏa mãn. Mỗi cuộc chạm trán đều được nhấn mạnh bằng hiệu ứng quay chậm, đảm bảo bạn có đủ thời gian để phản ứng với hầu hết các mối đe dọa. Sự đa dạng của vũ khí và trang bị là thực sự choáng ngợp. Tôi yêu thích cảm giác di chuyển qua những cánh đồng ma mà không bị phát hiện, hoặc ung dung bước vào một tiền đồn, sẵn sàng “xé toạc” mọi thứ như Rambo. Cả hai cách tiếp cận đều hiệu quả như nhau, và những nhiệm vụ giao hàng, yếu tố cốt lõi của Death Stranding 2, vẫn được thực hiện một cách bậc thầy.
Sam vượt qua vùng Outback khắc nghiệt của Australia, thực hiện một chuyến giao hàng quan trọng trong Death Stranding 2.
Đôi khi bạn sẽ giao thuốc cứu sinh hoặc vật liệu xây dựng cho một thành phố đang gặp khó khăn, trong khi những lúc khác chỉ đơn giản là bạn bè chia sẻ phim ảnh, âm nhạc hoặc thức ăn như một cách để thể hiện bản thân với người khác. Bạn có thể hoàn thành toàn bộ game chỉ bằng cách thực hiện các nhiệm vụ chính và một ít nhiệm vụ phụ, nhưng vẻ đẹp thực sự đến từ việc từ bỏ con đường đã định và dành thời gian trò chuyện với những người này, tìm hiểu điều gì khiến họ hành động. Điều này thường mang lại cho bạn trang bị và vật phẩm mới. Việc tạo ra những kết nối này là rất đáng giá, nhưng làm được điều đó luôn là một thách thức.
Cũng như phần game trước, thế giới mở là một sự pha trộn đa dạng của các điều kiện khí hậu, hiệu ứng thời tiết và độ cao khác nhau, biến hành động đi bộ đơn thuần thành một thử thách thực sự. Bạn có thể giữ cả hai nút vai để duy trì thăng bằng, hoặc sử dụng bộ xương ngoài (exoskeletons) hay vật phẩm tiêu hao để di chuyển tốt hơn trong môi trường mà không bị ngã xuống vực sâu. Ngoài ra còn có các loại phương tiện để chế tạo, từ xe máy đến xe tải và ván lướt quan tài (coffin surfboards). Mặc dù mong muốn có sự đa dạng hơn về lựa chọn để tránh sự lặp lại, nhưng xét trong bối cảnh xã hội này đang phải vật lộn để tồn tại, hiệu quả có lẽ quan trọng hơn là việc “chơi trội”.
Sam lái chiếc tri-cruiser băng qua địa hình hiểm trở ở Mexico, thể hiện khả năng di chuyển linh hoạt trong Death Stranding 2.
Việc khám phá thế giới mở trở nên thú vị nhất nhờ sự hiện diện của những người chơi khác – hay cụ thể hơn là những công trình họ xây dựng và tiện ích họ để lại. Khi bạn đã kết nối một phần của Mexico hoặc Úc vào mạng lưới chiral, công sức của những người chơi khác sẽ hiện rõ. Điều này có thể là những nơi trú ẩn để ẩn nấp trong cơn bão lớn, hoặc những chiếc thang để leo lên đỉnh núi dốc, giúp mỗi bước đi trong hành trình của bạn trở nên dễ dàng hơn. Tôi ngưỡng mộ cách bạn vẫn đơn độc về mặt vật lý, nhưng những người khác đã đưa ra những cân nhắc cá nhân để giúp bạn theo những cách nhỏ nhặt nhất. Ngay cả khi bạn bỏ lại phương tiện của mình trong một chuyến giao hàng, nó sẽ được người khác tìm thấy. Tương tự với một máy phát điện hoặc vũ khí mà tôi không còn dùng đến. Dù tôi có nhận ra hay không, tôi đang đóng góp vào một hệ sinh thái được định hình bởi một kết nối vô hình.
Tối Ưu Hóa Trải Nghiệm Và Tầm Nhìn Nghệ Thuật Của Kojima
Dù bị giới hạn bởi thời gian đánh giá, tôi vẫn không thể cưỡng lại việc dành hàng giờ để xây đường và kết nối lại các tuyến đường sắt một ray (monorails), biết rằng điều đó sẽ giúp cuộc sống của tôi dễ dàng hơn và mang lại cho tôi hàng loạt “Likes” từ những người dùng khác tình cờ sử dụng chúng. “Tiền tệ xã hội” này, một loại dopamine gây nghiện đến từ việc nhận được những lời khen ảo từ người chơi khác, thúc đẩy bạn tiến lên mạnh mẽ không kém gì chính sự kết nối. Kojima Productions đã cố tình vũ khí hóa và lật đổ ý nghĩa của mạng xã hội trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, ngay cả khi mọi thứ sụp đổ. Khi tôi hoàn thành game, tôi đã có 200.000 Likes và con số này vẫn tiếp tục tăng từ cả NPC và người chơi thực. Bạn thậm chí có thể mở một khu bảo tồn thiên nhiên nơi ban nhạc Chvrches làm người giữ thú và kiếm điểm thưởng khi giao các loài động vật hoang dã ngẫu nhiên.
Sam dấn thân vào một cuộc đấu súng căng thẳng với kẻ thù, cho thấy sự cải tiến đáng kể về cơ chế chiến đấu trong Death Stranding 2.
Có vô số chủ đề chính trị khác đang diễn ra trong Death Stranding 2, với việc liên tục nhắc đến phép ẩn dụ nổi tiếng “cây gậy và sợi dây” (stick and the rope) và việc sau khi phần game đầu tiên tạo ra những kết nối thịnh vượng trên khắp nước Mỹ, xã hội giờ đây lại có nguy cơ làm tổn thương những người ban đầu hy vọng cứu nó.
Nó không hề tinh tế, và nhiều yếu tố kể chuyện khác từ phần game đầu tiên được lặp lại một cách khá vụng về, nhưng bạn vẫn rời đi với cảm giác rằng câu chuyện thực sự có điều gì đó muốn nói. Tôi có thể cảm nhận rằng những người viết nên câu chuyện ấm áp đến kỳ lạ này đã trải qua mất mát thực sự hoặc chia sẻ một mối lo ngại chân thành về hiện trạng thế giới của chúng ta, hy vọng trình bày một phiên bản kỳ quái của nó mà không bao giờ đi chệch khỏi bản chất con người. Nó mạnh mẽ theo những cách tương tự như phần đầu, được thúc đẩy bởi màn trình diễn tinh tế của Norman Reedus.
Chiến đấu và lén lút đã được tinh chỉnh hơn so với Death Stranding gốc, đến mức tôi có thể xâm nhập các tiền đồn của kẻ thù như một kẻ cuồng súng hoặc lẻn vào mà không bị phát hiện và cảm thấy thực sự có khả năng kiểm soát mọi thứ mình đang làm. Tôi đã hơi lo lắng rằng đây sẽ trở thành một game bắn súng trong chu kỳ quảng bá, nhưng may mắn thay, chiến đấu không bao giờ xâm phạm vào vòng lặp cốt lõi của việc giao hàng và kết nối hai quốc gia. Nó mang tính bổ trợ, và cùng với một số cải tiến chất lượng cuộc sống khác, những bổ sung này giúp trò chơi trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Higgs xuất hiện với diện mạo mới đầy bí ẩn, là một nhân vật phản diện then chốt trong cốt truyện của Death Stranding 2.
Bỏ qua các chuyến giao hàng, rất nhiều thời gian được dành trong phòng riêng của Sam, nơi bạn có thể ngủ, tham gia vào các nhiệm vụ VR kiểu Metal Gear Solid hoặc chơi với một số tùy chọn tùy chỉnh và tương tác nhỏ. Một điểm yếu đáng chú ý là cốt truyện thường xuyên được thúc đẩy bởi Fragile yêu cầu bạn “đi nghỉ ngơi một chút” sau khi hoàn thành đơn hàng, với câu chuyện diễn ra theo nhịp điệu dễ đoán: đơn hàng – phòng riêng – cắt cảnh dài. Một cú twist ở màn ba đã giải thích một cách tuyệt đẹp lý do cho điều này, nhưng điều đó không làm cho nó bớt tẻ nhạt trong khoảnh khắc.
Fragile và Dollman, những người bạn đồng hành quan trọng, bên trong tàu DHV Magellan trong Death Stranding 2.
Death Stranding 2: On The Beach là một tựa game khó có thể định lượng, với Kojima Productions khao khát thử thách kỳ vọng của chúng ta và ném ra những bất ngờ ở mỗi lượt. Về cốt lõi, đây là một trải nghiệm về việc giao các gói hàng và tạo dựng các kết nối trên một thế giới hậu tận thế, nhưng chỉ cần chơi vài giờ, bạn sẽ thấy nó còn hơn thế nữa.
Đây là một tựa game được định nghĩa bằng việc lấp đầy một khu bảo tồn thiên nhiên với những chú đà điểu châu Úc biết dịch chuyển tức thời, cũng như câu chuyện về một người đàn ông cô đơn học cách chấp nhận sự giúp đỡ từ những người yêu thương anh và tránh bị nỗi đau khổ hủy hoại. Đó là về sự kết nối con người, mất đi những người thân yêu, và bước ra thế giới hoang dã bất kể những nỗi kinh hoàng nào có thể chờ đợi. Học cách dấn thân vào hành trình đó và chấp nhận sẵn lòng trưởng thành chính là một nửa trận chiến, và sau khi đạt đến cuối thử thách này, bạn sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Hãy tiếp tục hành trình của riêng bạn và chia sẻ cảm nhận dưới phần bình luận nhé!